Sài Gòn những ngày cuối năm có chút lạnh, ở xứ này mà có không khí như vậy sẽ làm cho những người con xứ lạnh cảm giác nao lòng và nhớ đến những mùa đông cũ ở nơi nào đó với những người cũ đi qua. Tôi của ngày trước mỗi đông về lại thích đan len. Tôi cứ đan những chiếc khăn tặng những đứa bạn thân của mình, như một món quà cùng những tình cảm gửi vào ấy. Trong cái cuộc sống đơn sắc của tôi thì tình bạn là một sắc màu rực rỡ tô sáng những năm tháng thanh xuân của tôi.
Giờ Sài Gòn không có mùa đông, chỉ vài ngày cuối năm se lạnh không đủ để gọi là mùa, nó chỉ đủ để con người ta hồi ức mà thôi. Tôi cũng không còn thói quen cũ đó nữa, và những người bạn thân đều ở xa nhau.
Bạn, có người vẫn còn danh xưng ấy, có người lại phải dùng từ: đã từng là bạn! Nghe thật buồn!
Có câu vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Đi qua bao chuyện cùng nhau cứ ngỡ hiểu nhau đến thế, nhưng cuối cùng thì cũng vụn vỡ. Thi thoảng nhìn lại cứ cảm giác tự hỏi: phải chăng mình đã sai. Ở tuổi trẻ nhiều nông nổi bồng bọt nóng nãy ấy, có khi nào mình quyết định sai không?
Rồi gần đây nhận ra, à không! Ở cái lúc có khả năng đưa ra nhiều quyết định có thể sai lầm thì có những quyết định đúng đắn hơn cả lúc trưởng thành. Từ bỏ không phải là kết thúc, mà nó là một cánh cửa mới. Thay vì cứ phải mang lên mình bộ cánh rực rỡ để gồng với cả thế giới một cách nhiều chịu đựng ấy, tôi thích tôi của bây giờ hơn. Dù chẳng có gì nhưng với tâm thái ngẩn đầu.
Thanh xuân của chúng ta có một đoạn ngắn đi cùng nhau. Cùng nhau cười, cùng nhau vui, cùng nhau khóc cũng như cùng nhau chia sẽ. Kể cho nhau nghe những câu chuyện đợi tôi bạn và ngoài kia, giúp nhau qua những khó khăn khi xa nhà kể cả những ngày đầu vào đất Sài Gòn. Bạn đã từng rất trân quý của tôi, hơn cả tình thân. Chỉ là, tôi chưa hiểu hết bạn!
Con người ta thường ai cũng tốt, bản chất thật sự chỉ lộ rõ khi đứng trước quyền lợi được mất mà thôi. Chuyện phải đến sẽ đến chỉ là sớm hơn muộn. Đôi khi kết thúc sớm lại hay hơn, chúng ta vẫn còn gượng gạo chào nhau. Kéo dài có thể không được thế.
Không có đúng sai, chỉ là duyện tận! Thấy tiếc nhưng không có hận, cảm ơn bạn đã là một phần thanh xuân của tôi. Con đường sau này dù trãi hoa hay gai mật vẫn mong bạn luôn đối mặt mạnh mẽ. Mong con đường của bạn thật nhiền bình an sức khỏe hạnh phúc! Và bạn hãy thả nó ra đi nhé, tôi ra đi rồi bạn cũng vậy!