Câu đề nghe hơi phản cảm, nhưng khi đọc được câu này tôi liền nghĩ đến những tháng ngày vừa qua của mình mà nhận ra: để cuộc sống thoáng hơn, dễ chịu hơn và sống tốt hơn nên hiểu : ba mẹ chồng không phải ba mẹ ruột mà sống.
Tôi lấy chồng 10 năm, nhà chồng tôi là người Việt gốc Hoa, tôi là dâu lớn và là dâu người Việt đầu tiên trong nhà. Tôi sinh ra bởi một gia đình đổ vỡ cha chắp mẹ nối, với tuổi thơ nhiều bất hạnh tổn thương. Nên ngày lấy chồng tôi mang tâm thế: chỉ cần mình đối với cha mẹ chồng như cha mẹ ruột thì họ sẽ đối với mình như con gái ruột. Chỉ cần đối với các em chồng như em ruột, họ cũng sẽ đối với mình như chị gái ruột. Nhưng rồi mọi thứ không như mơ, tôi đi từ vụn vỡ hy vọng này qua tổn thương khác…
Cứ nghĩ xã hội bây giờ làm gì còn chuyện phân biệt vùng miền dân tộc hay con trai con gái nữa, nhưng …Nhà thêm dâu lại là dân người Việt gốc Hoa, đưa cháu tiếp theo trong nhà lại là con trai không như tôi sinh con gái. Vô tình hay cố ý tôi không biết, dù không đặt tham vọng vào mấy thứ đó nhưng tôi nhận đủ về cho mình những bẻ bàng không ngờ tới.
Tôi trãi qua 6 năm trong cảm giác hụt hẫn oán trách có khi hậm hực, vợ chồng cũng nhiều lần vì vậy mà lục đục với nhau đỉnh điểm có lúc đã muốn ly hôn để giải thoát.
Rồi cũng đến lúc tự dưng chẳng muốn nghĩ gì làm gì, cứ thả trôi và cũng lúc đó nhận ra nhiều vấn đề. Vì bản thân đã đặt quá nhiều hy vọng vào đó nên mới vậy.
Vốn vì người tôi lấy làm chồng mà có mối quan hệ với nhà chồng, xuất phát điểm ba má chồng không phải người sinh ra tôi, nuôi nấng chăm sóc tôi nên có không thương xót tôi cũng là điều dễ hiểu. Đến ba mẹ đẻ tôi ra còn chưa xót tôi nữa là….
Con tôi đẻ ra, tôi tự lo mà chăm sóc. Ông bà chúng phụ được thì tốt, không phụ cũng không được oán. Nếu không tự chăm được thì ban đầu đừng đẻ ra, ông bà chăm con ông bà là đủ rồi.
Sự nhiệt tình ban đầu tôi có là do tôi tự nguyện, đâu ai mượn nên cũng chẳng ai quan tâm đáp lại làm gì cũng là điều bình thường. Tất cả do chính tôi tự ảo tưởng rồi tự hụt hẫng, vì dành quá nhiều tình cảm hy vọng nên tự ôm lấy những điều tổn thương ấy. Tôi nhận ra mình cần có cách ứng xử đúng hơn, ít ra vì chính tôi.
Tôi bỏ hết mọi thứ liên quan đến nhà chồng ra khỏi đầu tôi, tôi tự soi gương bản thân rồi điều chỉnh cách sống. Yêu thương bản thân nhiều hơn thay vì quan tâm họ có yêu thương tôi hay không. Tự chăm sóc tốt cho chính tôi thay vì chờ đợi sự quan tâm chăm sóc từ phía họ. Thay vì nghĩ đến cảm giác của người khác, tôi quan tâm đến cảm xúc của tôi, điều không vui không ôm lấy, nơi không đáng không đến, chốn không vui vẻ không qua lại. Đối nhân xử thế chừng mực cần vừa đủ không quá đáng. Cứ như thế 3 năm sau tôi thấy rõ sự bình yên tự tại của mình, chỉ cần đừng đụng đến tôi, tôi không xù lông tự vệ. Như tấm gương soi, ai tốt với tôi tôi sẽ hết lòng đối đãi nhưng ai tệ với tôi, tôi bỏ qua không để họ lại trong cuộc sống của mình. Cũng nhận ra, nghiệp ai gieo nấy hưởng, ba má chồng đối với dâu thế nào là nghiệp của họ, mình đối với ba má chồng thế nào là nghiệp của mình. Chuyện còn lại cứ gọi là tùy duyên!